Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 24

 -Nhưng tao không cần, mày làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng cả lớp, mày biết điều đó sao còn đi đánh tụi nó. Tụi nó cũng chẳng đụng tới tao cơ mà, nếu muốn giải quyết thì tao sẽ là người giải quyết, không phải là mày, vì mày cũng không còn là lớp trưởng nữa, hiểu chứ.


Nó quát lớn khiến Tiểu Quân bực mình vỗ bàn đứng dậy.


-Thôi đi, mày vừa phải thôi Quậy, con Boo đó giờ không bao giờ bỏ qua cho ai ức hiếp bạn cùng lớp nó trừ nó ra. Mày cũng đừng có quá đáng như thế, cũng đừng mang danh lớp trưởng ra mà nói chuyện.


-Tao không mang danh lớp trưởng, tao mang danh là thành viên lớp để nói, làm gì cũng nên nghĩ cho tập thể chứ._ Nó nổi giận và cũng đập bàn đứng lên._ Tụi bây không hỏi ý kiến ai mà cùng nhau đi đánh con nhỏ đó để bây giờ lớp bị đình chỉ hội thao về tất cả các môn như thế đó, vừa lòng rồi chứ gì. Mọi người bỏ công tập luyện để vì chuyện này mà dẹp hết, đáng không hả ?


-Mày im đi, ừ thì sao, lớp ai phản đối, nói tao, tao chuyển lớp là được chứ gì.


Nó với Boo cương nhau làm cả lớp hoảng lên, cuộc đụng độ lần 2 lại xảy ra nữa thì không cần chuyển lớp, hiệu trường cho tụi nó chuyển trường nốt.


-Thế … “sóng nhạc” …


Giọng nói từ cuối lớp, ngoài cái tên nói chẳng quá 3 từ ra thì còn ai khác cơ chứ.


-Đơn nhiên cũng bị dẹp luôn chứ còn gì nữa.


Nó ngồi xuống bàn khi lớp đã can ngăn 2 đứa nó xong. Bực nhọc nó chẳng biết làm gì khác ngoài ngồi đó mà cứ lẩm bẩm thầm rủa con Boo.


Không khí lại trở nên im lặng kèm căng thẳng, kể cả gió cũng né cửa sổ lớp nó ra. Sự khó chịu của cả lớp làm cho Boo cảm thấy lần này mình thật sự có lỗi. Mỗi ngày qua có xảy ra trăm chuyện thì chẳng ai nói, đằng này là hội thao lớn hằng năm, bị đình chỉ thi như thế thì làm thế nào, danh lớp đứng đầu phong trào năm qua chắc sẽ bị đổ sụp trong năm nay rồi.


-Hi, không sao mà, hôm ấy dù không thi nhưng chúng ta hãy xin góp vui bài hát của lớp mình được mà.


Giọng nói nhỏ nhẹ, 1 nữa như muốn trấn an nhưng nữa còn lại mang sự sợ hãi. Sợ hãi vì sợ bị bác bỏ. Im lặng, mọi người vẫn im lặng và Mèo tiếp lời.


-Nếu hôm ấy cũng không cho thì ta tổng tấn công ngay phút chót vậy, sẽ lên và biểu diễn dù là không thắng giải.


Nói rồi lại vẫn nhận được sự im lặng của tập thể, Mèo thầm nghĩ mình chẳng tác động được gì vào lúc này đâu. Nhưng rồi …


Duyệt !! Được !! Không phải nói !! Vậy đi !! Ok !! Được đó !! Diễn dù không được gì !!...


-Cả lớp


-SAO CƠ_ Mọi người đồng thanh hỏi nó khi nó bung 2 từ hết đổi đơn giản nhưng mang đầy ẩn ý.


-Cả lớp cùng tham gia chứ sao, đã bị hủy mọi hoạt động còn gì. Quậy vẫn thi được môn bơi lội vì là học sinh tuyền, nếu không thi trong hội thao thì làm gì đi thi cho trường được. Hiệu trưởng chỉ đặc cách cho mỗi môn Bơi Lội. Bởi thế nếu chúng ta đại tấn công “Sóng Nhạc” thì lại càng hay. Bắt đầu từ ngày mai, sẽ tập trung lại và tập nhé. Có ai tình nguyện chia sẻ nơi tập luyện không ?


-Còn phải hỏi, đây sẳn sàng.


Giọng nói của Abbu vừa thốt lên thì cả lớp đã vội nhảy mừng.


Ya !! Hay !! Tuyệt, chúng ta cùng tập luyện !! Đại tấn công đêm thi cuối cùng.


Không khí căng thẳng đã bị phá vỡ. Đôi lúc 1 giọng nói nhẹ nhàng nào đó có thể xoa dịu mọi sự bực nhọc, đôi khi những ý kiến thoáng qua đơn giản thôi nhưng mang lại những thành tích đáng kể đó.


Lớp nó giải tán tại đây và ai về nhà nấy. Kenty lại mang trọng trách phải chở Mèo về theo lời Abbu, còn nó thì phải đứng giữa 2 người, lại chẳng biết theo xe của ai cả. Và lẽ đơn nhiên cái người không biết trời cao đất rộng như hắn sẽ bằng mọi cách lôi kéo nó phải lên xe hắn cho bằng được. Đường đi hôm nay sao dài quá, có lẽ cả 2 thằng này đều đi đường khác cho quãng đường về nhà xa hơn. -Sao lại đi đường này ? _ Giọng con bé trông cũng chẳng mạnh mẽ hơn. Lại sợ cái tên này ăn thịt hay sao ấy.


-Mới 7 giờ thôi mà, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ cô và nói là sẽ về trễ vì nay tập hát về muộn. _ Kenty với giọng nói nhỏ nhẹ, mang chút gì đó “quản thúc”, mang chút gì đó của người con trai muốn người con gái nghe theo lời mình.


-Thế đi đâu và mấy giờ về ?


-Cô không còn câu nào hay hơn à. Đi hẳn biết, còn giờ về thì chắc chắn sớm hơn 9 giờ khỏi phải lo ai mà bắt cóc cô.


Lại cái giọng lạnh tanh, Kenty tăng tốc, chiếc M1 của Abbu coi bộ nay làm việc hiệu quả hơn. Mấy hôm nay Kenty về lại nhà Abbu ở, có lẽ không đâu thoải mái hơn nhà bạn thân mình. Lạc lõng chạy bôn ba tìm nơi ở cũng chẳng tìm được nơi thích hợp, chờ đợi người cậu về nước có lẽ đã quá lâu rồi.


__________


-Này là bảo tôi được đi lại tự do mà.


-Nhưng đã mang danh quen nhau thì phải đưa đi đón về cho bàn dân thiên hạ thấy chứ, hay là muốn đi bộ hay đi xe đạp để rồi lại bị chặn đường.


-Đó là chuyện của tôi, anh quan tâm làm gì, đi đâu đây hả ?


-Miễn sao trước 10 giờ tôi đưa cô về nhà là được chứ gì ?


- Không được, trước 9 giờ, nay tôi ngủ nhà Mèo mà, về trễ không được. Đi đâu thì nói mau đi cái con giun này.


-Ơ hay, thế thì đi hết đêm nay.


-Nàyyyyyyyyyy ….


Đấy là lại đại chiến, không nhịn nhau được câu nào cả. Không biết 2 thằng này có mưu mô gì mà lại chẳng cho 2 đứa nó biết, lại còn trước 9 giờ về, coi bộ nắm rõ giờ mà bậc phụ huynh đưa ra đó chứ.


_____________


Kenty dừng xe bên bờ sông lớn của thành phố, nơi mà người ta không thể từ chối ngồi ở đấy đến tận sáng. Có lẽ chỗ này Zun chỉ cho Kenty, nên cậu ấy mới biết mà đến. Lúc còn nhỏ khi ba mẹ hắn đi du lịch, hắn và Zu thường rủ nhau ra đây mà ngắm cảnh. Nơi mà mọi ánh đèn rực rỡ của thành phố có thể chiếu sáng nhất dưới mặt nước sông, bên cạnh bờ sông, cỏ xanh tươi, không khí lại trong lành. Mỗi đêm nếu ngắm cảnh ở đây thì không còn gì bằng. Nhạc du dương từ phía xa xa các chiếc tàu nhỏ cứu hộ trực thuộc ở con sông này, nó khá rộng lớn và đông người đến.


-Wow, đẹp quá, sao cậu biết chỗ này thế.


-Hỏi làm gì.


-Thế chỉ ngồi ngắm thế này thôi sao?


-Muốn gì nữa…


-Ừm, không có gì …


2 đứa ngồi cạnh nhau, nay là ngày thứ bao nhiêu tính từ ngày 2 đứa nó gặp nhau nhỉ. Nhớ khoảnh khắc ấy, hoàng hôn đưa 2 đứa gần nhau hơn, nhớ tiếng đàn ấy, nhớ sóng vỗ, nhớ mặt trời lặn dần và nhớ cả cái lần đầu tiên Mèo vấp ngã khi nhìn thấy Kenty. Cũng không gọi là ngắn đâu bởi vì nay tụi nó ngồi cạnh nhau nơi này, đã có thể tự nhiên hơn mà không ngại ngùng, đã không còn ngượng khi bắt gặp ánh mắt của nhau. Thế tụi nó có nên tự hỏi mình rằng, tụi nó đã là gì của nhau chưa nhỉ, tình bạn hay đại loại là tình yêu.

Trời bắt đầu se lạnh, cậu ấy vẫn 2 tay chống ra đằng sau, mắt hướng về những ngọn đèn in bóng xuống mặt nước. Con bé bắt đầu co ro, ôm 2 bờ vai, trời se lạnh như thầm nói với ai đó rằng “con trai là hơi ấm của con gái” đấy. Vậy mà từng giây từng phút cứ trôi, cậu ấy vẫn cứ ngồi lặng nhìn cái ánh sáng lòe loẹt ấy, không để ý đến con bé.


-Lạnh à ?


-Ờ, không có.


-…


Đã lạnh run cả người, môi tím tái lại như thế mà vẫn bảo là không được cơ đấy. Kenty chẳng nói gì, cũng chẳng phải hỏi ý kiến. Rời tay khỏi nền cỏ xanh lúc này và cởi cái áo khoát của mình ra khoát lên vai của Mèo.


-Đúng là chẳng thú vị gì khi đi chơi cùng cô cả.


-Đi chơi, thế chúng ta đang đi chơi sao ?


-Chứ thế nào ?


-…


-Tẻ nhạt à ?


-À không, chỉ hơi lạnh thôi, không tẻ nhạt đâu.


Kenty phì cười rồi ngồi gần lại với con bé hơn. Có lẽ như ôm không là biện pháp hữu hiệu lúc này, vì dù gì cũng đã ôm 1 lần và cũng để lại bao nhiêu thãm hại cho Mèo, phải in sâu và nhớ mãi hình ảnh của Kenty còn gì. Cậu ấy bắt đầu mở lời để không gian nơi đây trở nên ấm áp hơn.


-Nói gì đi chứ ? _ Kenty bắt chuyện, có lẻ con bé còn ngại hơn cả cậu ấy.


-Nói gì bây giờ, mình không biết nói gì nữa.


-Nghĩ gì về tôi ?


-Sao cơ ?


-Cô không thể hiểu ngay hay sao mà phải hỏi lại thế ?


-À, cậu thì. Mình … thật sự là … mình không biết.


-Ôi, chán thật rồi đấy.


-Mình nói, mình nói mà.


-Nói đi …


2 đứa này nếu chỉ nghe âm thanh mà không xem hình ảnh thì chắc nghĩ cả 2 đang ở phòng tra khảo đồn công an chứ chẳng phải ở nơi lãng mạn thế này đâu. Thật là … trong khi đó thì 2 đứa kia đang đi đâu đây ?


________________


-Nàyyyyyyy, dừng xeeeeeeee……..


-Không đấy, làm gì nhau ?


-Tôi ,… tôi. … buồn … n…ô…. Ô …n…


-Hảảảả ?????


Không đợi thắng xe, cũng chẳng đợi tìm vị trí thích hợp, nó xã hết mọi thứ trong bao tử ra xe của hắn.


Kéttt !!!


Tiếng thắng xe làm không gian đêm tối nơi này bỗng ồn ào hơn. Nó toang chạy ra khỏi xe và ra lề đường xử lí phần còn lại trong bao tử của mình. Hắn thì cũng vội chạy ra với lề đường bên kia vì thi với nó coi đứa nào xã xong hết. Khi 2 người kia bình yên mà ngắm cảnh đêm, thì bên đây lại làm cho cái khu này ồn ào hẳn ra.


_________


-Này, cô có muốn nôn thì phải thông báo cho tôi dừng xe chứ ?


-Tôi đã chẳng phải bảo anh dừng hay sao tại anh cứng đầu không chịu dừng giờ còn nói, .. hít… cay cả sóng mũi.


-Mạnh mẽ cái nổi gì mà xe chạy nhanh tí là lại nôn ói cả ra, cái xe tôi bốc mùi rồi kìa, cô xử sao thì xử đi.


-Giờ mà bảo tôi vào xe đó ngồi là cái xe đó lại còn bốc mùi hơn nữa đấy. Cả anh cũng nôn lây đấy thôi, nói gì tôi.


-Ai mà chịu nổi mùi đấy chứ, bây giờ mà vào thì tôi chắc sẽ xã đầy xe hơn cả cô đấy.


-Thế bây giờ làm gì ?


-Ai mà biết.


-…


Cải được 1 lúc cũng chán, thế là chia nhau ra mỗi đứa 1 bên.


-1 … 2… 3… chạy yy yyy yyy…….


Chỉ có việc mở cửa xe để cái mùi nôn mửa của nó bay đi bớt thôi mà cũng phải cong cẳng chạy như thế. Không hiểu nổi 2 đứa này rồi. Cả 2 cùng nhau đi bộ ra xa chiếc xe và ngồi bên lề đường chờ đợi cho đến khi cái mùi kinh khủng ấy bay bớt đi rồi mới hẳn tính tiếp. Ôi chỉ có khi 2 đứa này gặp nhau thì bình an thế giới mới bắt đầu gặp nguy hiểm.


__________


Chẳng nói lời nào với nhau. Nó và hắn cứ thế mà nhìn thẳng, đôi mắt trông vô hồn. Cả 2 đều biết chắc chắn nếu bây giờ mà mở lời là lại cải nhau, nên thôi im lặng là biện pháp tốt nhất lúc này.


…o.O.o… Bầu trời đêm lấp lánh sao, cũng không hiểu sao trời lạnh thế này mà vẫn thấy được sao trên bầu trời. Mặt nước lúc này vẫn không mất đi cái đẹp so với bầu trời. Nơi mà Kenty và Mèo vẫn chưa có thể nói chuyện 1 cách dễ dàng hơn.


-Mình không biết thế nào nhưng cậu là người ít nói.


-Cái này thì ai cũng biết rồi.


-Ờ, cũng phải. Ừm thì … cậu là người ích kỉ.


-Sao lại nghĩ thế ? _ Kenty vẫn không thấy đó là chuyện bất ngờ, vẫn bình thản mà hỏi lại con bé.


-Cảm thấy thế thôi. Nhưng mà, bây giờ, mình không cảm thấy thế nữa.


-Sao lại thế ?


-Có lẽ cậu nói chuyện với mình nhiều hơn khi mình mới gặp cậu.


-Ừm, đây cũng là lần tôi nói nhiều nhất từ đó đến giờ.


-Sao lại thế ? _ Mèo lại dùng câu hỏi mà nảy giờ Kenty hỏi mình.


-Cũng không biết nữa. Nhưng chắc có lẽ tụi nó muốn ghép tôi và cô.


-Sao cơ ?


-Cô không nhận ra là mỗi khi tan trường tụi nó đều bảo tôi phải đưa cô về sao ? Tính xem đã bao nhiêu lần, không ít để tôi phải nghĩ như thế.


-Nhưng sao cậu lại đồng ý.


-Có lẽ cô không nguy hiểm.


-Là sao ?


-Nói chuyện với cô thật phí lời nói đấy.


-Là thế nào ?


-Chậm hiểu đấy.


-Hả ? _ Con bé mặt lại xị xuống.


- …


-…


Mèo kéo áo khoát lên cao qua cổ để ấm hơn. Cả 2 lại tiếp tục im lặng. Cứ tưởng cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài hơn những lần trước. Cái câu trả lời “Có lẽ cô không nguy hiểm” khi nghe thì ai cũng chẳng hiểu cậu ấy muốn nói gì, thực chất thì cậu ấy cũng chẳng hiểu được mình đang nói gì cơ mà. Đơn giản là “phản xạ” từ cửa miệng thôi.


-Lạnh lắm không ?


-Ừm, không lạnh lắm, cậu lạnh không, mặc áo khoát vào nhé.


Mèo vội cởi áo khoát của Kenty và trả lại cho cậu ấy.


-Mặc đi.


-Cậu mặc đi.


-Tôi bảo cô mặc đi.


-Không, mình không lạnh lắm đâu, cậu mặc vào đi.


-…


Với ánh mắt sắc lẻm, Kenty chẳng bàn nói thêm lời nào, chỉ nhìn Mèo với ánh mắt, cái ánh mắt ấy đủ làm đóng băng cả thể xác và tâm hồn của Mèo lúc này. Mèo đơ cứng người rồi chợt lúng túng, vội trả áo lại và nhìn ra xa xăm để không phải bắt gặp ánh mắt ấy nữa.


-Có phải ? …


-À không có .


-Có nói gì đâu mà bảo không có ?


-Ờ thì …


-Sợ tôi lắm à ?


-Không có.


-Vậy là có.


-Ờ thế thì có.


-Ừm, vậy là có.


-Gì kì vậy ?


Kenty phì cười và đẩy nhẹ đầu con bé về trước, làn gió vô tình làm tóc con bé rối tung lên. Mèo vội vội vàng vàng vuốt lại tóc và đỏ mặt ngại ngùng.


Đêm nay, bầu trời tìm thấy được niềm vui từ cả 2 đứa này, những nụ cười dành cho nhau, những câu hỏi tuy có hơi vô nghĩa nhưng cũng phần nào đó đưa 2 đứa xích lại gần nhau hơn. Mặt nước êm đềm, không như biển kia luôn ồn ào bởi sóng.


Tình hình chốn này có vẻ vẫn bình yên, nhưng tình hình thế giới bên kia đang biến động.


________________


-Vào ngửi xem còn mùi không ?


-Anh đi mà ngửi, tôi mệt rồi.


-Cô làm ra như thế mà bảo tôi đi ngửi cái mùi hôi nồng nặc đó à.


-Thế thì thôi ở đây tới sáng cũng được.


-Ờ, thì ở tới sáng…


Chẳng nhịn nhau được 1 câu. Tưởng tượng thử xem nếu chúng nó cưới nhau về sinh ra một thằng con trai hay đại loại là 1 đứa con gái. ÔI, THẾ GIỚI NÀY SẼ GẶP ĐẠI HỌA MẤT.


Hơi lạnh đã bắt đầu tràn ngập thành phố …


9:00 PM…


Đã điểm đúng giờ chuẩn, con gái phải về nhà rồi.


Nó ngồi co ro bên lề đường cùng hắn, chiếc xe vẫn mở toang cửa và hắn vẫn ngồi nghịch phá đám cỏ xanh ven đường. Đôi lúc lại nhìn sang coi nó đang làm gì, rồi cũng có chút lo lắng vì biết trời đang se lạnh mà.


-Lạnh lắm không ?


-Không cần quan tâm.


-Này, tôi không muốn cứ nói chuyện là cãi nhau nhé.


-Ai mà thèm cãi, có đưa tôi về không vậy hả ?


-Kế hoạch đi chơi đổ vỡ thế này, mà giờ còn đòi về sớm à.


-Thế ngồi đây đến bao giờ ?


-Chờ chút …


Nói đoạn, hắn đứng dậy và đi bộ lại nơi chiếc xe SSC của mình. Rồi quay lại nhìn nó và hét to dưới màn đêm không còn bóng người qua lại lúc này.


-SẼ CHẾT NGẤT NẾU VỀ BẰNG XE ĐẤY !!!


-THẾ ĐI BỘ ĐI !!!


Nói rồi nó đứng dậy và đi lại gần chỗ hắn. Quả là mùi nôn mửa khó chịu thật.


-Hay là để xe ở đây, khóa xe và sáng mai kêu người đến rửa xe và lái về. Tôi gọi Kenty đến đón nhé.


-Sao cũng được.


Nói rồi Zun cầm điện thoại và gọi cho Kenty.


-Mày đang ở đâu thế.


< Nhà Abbu >


-Về rồi sao, sớm vậy ?


< nói nhanh đi >


-Cái thằng này, xe có vấn đề, đến khu Hàn Hương đón tao và Quậy được không ?


< đi bộ đi > tix…tix…tix…


-Alo… alo… Kent, đâu rồi, cái thằng này,..


-Sao ?


-Cúp máy rồi, nơi này xa quá, còn lâu hắn mới biết đường mà tới.


-Thế sao anh biết mà tới đây ?


-Chạy điên, nhờ thế mà cô mới xã hết đồ ăn thức uống trong bao tử ra đấy.


-Thế gọi cho Abbu đi, chắc anh ấy biết.


-KHÔNG !


-Sao nữa, lại vì thể diện à, tôi mà về trễ thì mẹ của Mèo chẳng cho tôi vào nhà đâu.


-Ngủ với Zu, có gì phải lo ?


-Nhưng tôi là con gái, không đi chơi qua đêm được biết không hả ?


-Ngù với con gái, chứ không phải ngủ với tôi đâu mà lại nghĩ là mình ăn chơi sa đọa. Về thôi, hay là muốn ở đây luôn, mai mới về.


-MỆT, VỀ !


Lại cũng chẳng bình yên được bao lâu. Nó đành phải chạy theo sau hắn. Đường từ đây về đến nhà chắc còn xa lắm, tốc độ của hắn mà chạy như thế thì thời gian có ngắn thì quãng đường so đi tính lại vẫn dài.
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 Tap 2
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .